Người theo đạo Baha’i tin rằng Thượng Đế vượt quá tầm hiểu biết của con người và không thể biết được về bản chất của Ngài, nhưng có thể hiểu được thông qua các thuộc tính của Ngài, chẳng hạn như tình yêu, trí tuệ, quyền năng và công lý của Ngài. Người Baha’i tin vào sự thống nhất của tất cả các tôn giáo và rằng tất cả các tôn giáo lớn trên thế giới đều đến từ cùng một nguồn và là những biểu hiện của cùng một chân lý tâm linh.
Trong sự thờ phượng của mình, người Baha’i dâng lời cầu nguyện, thiền định và tham gia vào các buổi tụ họp sùng đạo, nơi họ đọc các tác phẩm thiêng liêng về đức tin của mình và tham gia cầu nguyện tập thể. Văn bản tôn giáo trung tâm của đạo Baha’i là Kitab-i-Aqdas, được viết bởi Đức Baha’u’llah, người sáng lập đức tin Baha’i.
Người Baha’i cũng cử hành nhiều ngày thánh và lễ hội trong suốt cả năm, chẳng hạn như ngày sinh của Đức Baha’u’llah, ngày sinh của Đức Bab (tiền thân của Đức Baha’u’llah), và ngày tuyên bố của Đức Baha’ nhiệm vụ của ullah. Những nghi lễ này thường liên quan đến việc tụ tập cùng nhau để cầu nguyện, đọc thuộc lòng các bản văn thiêng liêng và chia sẻ đồ ăn nhẹ.
Ngoài việc thờ cúng chung, người Baha’i còn tin vào tầm quan trọng của việc thực hành tâm linh cá nhân. Điều này bao gồm việc cầu nguyện và suy niệm hàng ngày, đọc các bản văn thiêng liêng và cố gắng sống phù hợp với các nguyên tắc và giá trị của đức tin, chẳng hạn như tình yêu, công lý và sự thống nhất.
Nhìn chung, việc thờ phượng trong đức tin Baha’i được coi là một phương tiện để đến gần Thượng Đế hơn, thúc đẩy sự phát triển tâm linh và củng cố mối liên hệ của một người với cộng đồng. Đó là một phần thiết yếu của lối sống Baha’i và giúp hiểu sâu hơn về các giáo lý và nguyên tắc của đức tin.